Chương 97: Ai đau lòng? Tả Tình Duyệt bị Cận Hạo Nhiên kéo đi, trong mắt hiện lên màu xanh biếc của nước hồ, ánh mắt trở nên rung động, thật là lạ tại sao đối với nơi này cô cảm thấy có chút quen thuộc.
Đi tới bên hồ Cận Hạo Nhiên buông tay Tả Tình Duyệt, rồi đưa tay lên huýt một tiếng sáo, lập tức một con vật nhỏ từ dưới nước bơi về phía Cận Hạo Nhiên.
“Ôi…” Tả Tình Duyệt ngạc nhiên mở to mắt, nhìn con vật trước mắt mình, nói không nên lời, trong lòng trào lên niềm xúc động, cô lúc này thật muốn khóc, đã ba năm cuối cùng cô lại được nhìn thấy người bạn tốt một lần nữa!
Một con cá heo!
Một con cá heo vô cùng đặc biệt, Tả Tình Duyệt có thể ngay lập tức nhận ra bởi cô và nó từng là những người bạn thân thiết!
“Bé yêu… đây là bạn tốt của chúng ta” Cận Hạo Nhiên đưa tay lên vuốt đầu cá heo, không cần nhìn hắn cũng biết Tả Tình Duyệt đang rất xúc động.
Điều này làm trong lòng hắn rất vui mừng, xem ra mấy ngày nay công sứ hắn bỏ ra không uổng phí!
“Anh làm sao tìm được nó?” Tả Tình Duyệt ngồi xổm xuống bên cạnh Cận Hạo Nhiên, đưa tay đụng vào thân cá heo, cô càng thêm vui khi thấy nó không từ chối việc cô đụng vào. Ngược lại nó còn phát ra một âm thanh biểu lộ sự thích thú dường như nói với Tả Tình Duyệt rằng nó rất vui khi được gặp lại cô.
Ba năm trước, lúc cô rời khỏi nơi này rất vội vàng thậm chí không kịp tạm biệt người bạn tốt này!
Cô thật không ngờ hôm nay lại gặp nhau trong tình huống này!
Hôm nay không biết người đàn ông này sẽ mang cho cô bao nhiêu bất ngườ nữa?
“Vô tình thấy chú cá heo này liền thích! Cảm giác có gì đó quen thuộc” Cận Hạo nhiên tránh né ánh mắt cô, hắn không muốn nói ra sự thật, thực ra sau một chuyến đi biển, hắn chợt nhớ ra: Tả Tình Duyệt và hắn còn có một người bạn rất thân nữa. Thậm chí hắn biết người bạn này là nhờ Tả Tình Duyệt giới thiệu, đấy chính là chú cá heo “Bé yêu”.
Tả Tình Duyệt không quan tâm đến lời nói của Cận Hạo Nhiên, cúi xuống, chú cá heo liền hôn lên gương mặt cô, đây là việc trước đây cô rất thích!
Cá heo dường như cảm nhận được tâm trạng Tả Tình Duyệt, chú ta cứ hôn mãi lên gương mặt cô, quẫy đạp thân thể làm bắn lên vô số bọt nước, khiến quần áo cô ướt hết. Hai người cùng cá heo chơi rất vui vẻ, quên cả thời gian.
“Anh biết không, khi còn nhỏ tôi có một người bạn thân, ở bên cạnh cậu ý, tôi cảm thấy rất an toàn!” Có lẽ rất vui mừng khi gặp lại “Bé yêu”, Tả Tình Duyệt mới nói tới người bạn thân mà trước tới nay cô ít khi nhắc đến.
Cận Hạo Nhiên đột nhiên ngẩn ra, chú ý tới biểu cảm của Tả Tình Duyệt, không muốn bỏ sót chút biểu tình nào trên mặt cô “ Cậu ta… có phải cũng là bạn của cá heo”
“Đúng vậy” Tả Tình Duyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hạ mi mắt từ sâu trong đôi mắt có điều gì chợt lóe lên nhanh đến nỗi chẳng ai có thể nhận ra.
“Vậy… cậu ta hiện tại… “ Cận Hạo Nhiên cẩn trọng hỏi Tả Tình Duyệt sợ nếu không cẩn thận sẽ chọc cô nổi giận. Thực ra hắn rất muốn biết, tình cảm cô đối với hắn lúc trước như thế nào, sao hồi đấy cô lại phản ứng kịch liệt như như vậy?
Trong mắt Tả Tình Duyệt tháng qua tia đau đớn, sau đó giống như đang trốn tránh điều gì, lắc đầu “Tôi không biết! Kể từ sau khi cậu ta rời khỏi, không còn gặp nữa!”
Cận Hạo Nhiên cười miễn cưỡng, không muốn làm cho Tả Tình Duyệt chú ý “Không có gì, hiện đã muộn rồi để tôi đưa cô về nhà! Muốn gặp “Bé yêu”, còn rất nhiều dịp khác”
Trong lòng Cận Hạo Nhiên cảm thấy tổn thương nhưng hắn cũng thấy mình may mắn bởi đã không nói cho Tả Tình Duyệt biết mình là người bạn lúc nhỏ của cô. Nếu nói ra chắc không có cơ hội bên Tả Tình Duyệt nữa. Hắn lần đầu tiên thấy ghét cha mẹ cùng gia tộc, chính họ đã bắt hắn rời đi, nếu không chắc giờ này hắn và cô vẫn là một đôi bạn thân thiết vui đùa trên bờ biển.
Mặc dù bây giờ hắn có thân thế hiển hách nhưng với hắn thì Tả Tình Duyệt còn quan trọng hơn gấp nhiều lần!
Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, về nhà, cô không muốn trở về.
Tả Tình Duyệt biết đã muộn lắm rồi! Nếu Cố Thịnh biết được cô về muộn chắc sẽ không vui!
Thở dài, cô cố trốn cũng không thoát được không phải sao?
Cô gật đầu với Cận Hạo Nhiên tỏ vẻ đồng ý, lưu luyến chia tay với “Bé yêu”, hai người ra khỏi nơi đó, tâm trạng hai người so với lúc vào đang bất đồng. Bên ngoài Tình Duyệt tỏ ra rất vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lo sợ khi trở về biệt thự.
Mà Cận Hạo Nhiên kể từ khi nghe câu nói của Tả Tình Duyệt thì tâm trạng không thê thốt lên được Trên xe, không khí tĩnh lặng bao trùm, xe vào biệt thự, trước cổng chính dừng lại, nhà chíinh giờ đã tắt đèn, , điều này làm Tả Tình Duyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát. Tự giễu mình, vô cùng khổ sở, sao Cố Thịnh lại phải đợi cô chứ?
"Cám ơn anh, Hạo Nhiên!" Sau khi xuống xe, Tả Tình Duyệt đem áo khoác trả lại cho Cận Hạo Nhiên, hôm nay hắn đã làm tâm trạng của cô khá lên!
"Em mặc đi! Trên người em quần áo đã ướt hết rồi, cẩn thận bị cảm!" Cận Hạo Nhiên muốn mặc thêm áo cho cô nhưng bị Tả Tình Duyệt tránh né.
"Không sao, em trở về sẽ lập tức tắm nước nóng, anh không phải lo lắng!" Tả Tình Duyệt như đang trốn tránh cái gì, Cận Hạo Nhiên nhìn cô với ánh mắt nóng rực, tâm ý của hắn, cô làm sao mà không nhìn ra?
Cô bây giờ ở trong tình huống, không thể đáp lại hắn!
Thông minh như Cận Hạo Nhiên, dĩ nhiên hiểu cô đang né tránh mình, lẽ nào cô sợ Cố Thịnh hiểu lầm?
“Nếu như người anh yêu hận anh, anh sẽ làm sao?", trong lòng cô chỉ quan tâm đến Cố Thịnh sao?
Trong lòng xẹt qua một tia khổ sở, đợi đến khi hắn kịp phản ứng, Tả Tình Duyệt đã đi tới cửa, nhìn theo bóng lưng cô, Cận Hạo Nhiên suy nghĩ.rối bời . . . . .
Tả Tình Duyệt đẩy cửa ra, một phòng đen mờ mịt cũng không gây trở ngại cho cô, cô đi thẳng về phía thang định lên lầu, chuẩn bị trở về phòng của mình.
Đột nhiên, trong đại sảnh ánh đèn sáng choang, khiến Tả Tình Duyệt nhất thời kinh ngạc. "Cô còn biết về nhà?" Thanh âm lạnh như băng từ phía sau lưng truyền đến, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, Cố Thịnh vẫn còn ở chỗ này? Đã trễ thế này, hắn không phải nên đi ngủ sao?
Hay hắn đang đợi cô?
Trong lòng dâng lên niềm vui, xoay người nhìn về phía ghế sa lon nơi Cố Thịnh đang ngồi, giây kế tiếp, cô hủy bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, bởi vì sắc mặt Cố Thịnh đang lạnh lùng đến độ băng giá, dường như sắp nổi cơn thịnh nộ . . .
Chương 98: Tra hỏi "Thịnh, anh còn chưa ngủ à?" Tả Tình Duyệt thận trọng hỏi, bị đôi mắt bén nhọn của hắn nhìn, chợt chột dạ, nghĩ lại, chột dạ? Tại sao cô phải chột dạ? Cô đâu có làm chuyện gì có lỗi với hắn!
Cố Thịnh bỗng từ trên ghế salon đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Tả Tình Duyệt, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú cô, trong lòng cười lạnh, hắn không ngủ? Nói cho đúng thì hắn không thể ngủ!
“Nếu ngủ chẳng phải đã bỏ lỡ một màn kịch hay rồi sao?"
Lúc Cố Thịnh chỉ cách Tả Tình Duyệt một bước ngắn bỗng dừng lại, nhìn từ trên xuống dưới Tả Tình Duyệt, thấy quần áo cô đều bị ướt, bó sát vào cơ thể để lộ những đường cong tuyệt mĩ, trong mắt hắn bùng lên ngọn lửa dữ dội!
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Thịnh, lập tức ngẩng lên nhhifn thẳng vào mắt hắn, "Anh . . . Anh chắc đã hiểu lầm, Hạo Nhiên anh ấy chỉ . . .”
Cố Thịnh chắc đã nhìn thấy Cận Hạo Nhiên đưa cô trở về, Tả Tình Duyệt vội vàng muốn giải thích, lại bị Cố Thịnh lạnh giọng cắt đứt.
"Hiểu lầm cái gì?" Vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng, người đàn ông đưa cô trở về là Cận Hạo Nhiên, việc cô lập tức giải thích càng khiến hắn không vui, trong lòng cô muốn cắm sừng hắn sao?
Đáng chết! Cô ta nghĩ mình là ai? Hắn là kẻ dễ dàng bị xỏ mũi sao?
Tả Tình Duyệt cau mày, cô nhìn thấy trong mắt Cố Thịnh là sự không tin tưởng, trong lòng chợt nhói đau, chẳng phải từ trước đến nay điều gì hắn đã suy nghĩ và quyết định sẽ không cho ai được quyền giải thích và thay đổi, không phải sao?
"Em hơi mệt, em đi nghỉ trước!" Tả Tình Duyệt xoay người định lên lầu, cô không muốn hôm nay làm “bao cát” trút giận cho Cố Thịnh, cô thật sự rất mệt, cô không biết mình có thể khiến hắn vơi đi hận thù hay không, cô muốn cho bản thân một cơ hội, muốn ngủ một giấc thật ngon. Ngày mai tỉnh giấc, cho dù cơn ác mộng tiếp tục, Tả Tình Duyệt cũng không nửa lời oán hận, cô hi vọng hôm nay dừng lại đây thôi để cho cô được nghỉ ngơi!
Nhưng ngay cả mong ước đơn giản như vậy cũng là xa xỉ với cô, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau.
"Mệt mỏi? Hừ! Hôm nay, cô và hắn ta làm chuyện gì, sao giờ lại mệt mỏi?" Cố Thịnh không thể dừng suy nghĩ về cảnh mà hắn vừa mới trông thấy. Cô khoác áo của Cận Hạo Nhiên! Chẳng nhẽ Cận Hạo Nhiên cùng cô có tình ý với nhau.
Hơn nữa, người cô ướt nhẹp, sao có thể giải thích?
"Cố Thịnh, anh đừng cố tình gây sự!" Tả Tình Duyệt cố gắng hất tay của hắn ra, trong lời nói của hắn hàm chứa sự khing miệt và giễu cợt một lần nữ làm cô tổn thương, trong lòng hắn cô là cái gì? Trong mắt hắn, cô có lẽ chỉ là một người phụ nữ có giá trị lợi dụng, cô không muốn, chính hắn đã nhiều lần đẩy cô vào lồng ngực người đàn ông khác, vậy tại sao giờ lại là lỗi của cô?
"Cố tình gây sự?" Cố Thịnh ánh mắt lạnh băng, hắn cố tình gây sự? Rất tốt! Tiểu Miêu lại duỗi móng nhọn ra rồi sao?
"Anh buông tôi ra!" Tả Tình Duyệt lông mày nhíu chặt, hắn nắm cánh tay cô mỗi lúc một chặt hơn, Cố Thịnh muốn cô cảm thấy sợ hãi .
"Hôm nay trò chơi còn chưa kết thúc, tôi làm sao để cô đi được?" Cố Thịnh nhếch miệng, trong mắt xẹt qua ý cười khinh bỉ, đưa tay nắm cằm Tả Tình Duyệt, ép cô nhìn thẳng mắt mình, hài lòng khi thấy trong mắt cô sự kinh hãi.
"Đúng, trò chơi còn chưa kết thúc, cô đã thỏa thuận với tôi, hôm nay đều nghe theo tôi, không phải sao?" Tả Tình Duyệt cố nén đau, trong lòng có dự cảm không tốt.
"Nghe lời anh? Anh nói đi muốn tôi làm thế nào mới gọi là nghe lời?" Cố Thịnh cười khẽ, hắn không ngại nghe theo sắp xếp của cô trong trò chơi này, nhưng điều kiện là không được xúc phạm hắn, nhưng người phụ nữ này thật không biết phải trái, hắn nghĩ Tả Tình Duyệt sau khi đi khỏi Bách hóa, nhất định sẽ về nhà, cho nên, hắn cũng vội vã quay về, hắn thậm chí còn nghĩ hắn nên làm thế nào để an ủi cô. Nhưng về đến nhà, chả thấy bóng dáng cô đâu.
Không sao, hắn đợi, có lẽ cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại!
Nhưng hắn đợi đến tối muộn thì nhìn thấy cô cùng người đàn ông khác trở về, lại còn chia tay trong lưu luyến, bịn rịn.
Đã trễ thế này, hắn không tin hai người chỉ là vô tình gặp nhau!
"Em. . ." Tả Tình Duyệt mở miệng, cô chỉ muốn nói hắn buông tay mình ra!
Nhưng chưa kịp nói, Cố Thịnh liền nhẹ ôm eo Tả Tình Duyệt, để cho cô dán chặt vào hắn, giống như là sự trừng phạt, Cố Thịnh không chút thương tiếc hôn cô, hơi thở cuồng nhiệt bao phủ Tả Tình Duyệt, chính hắn giờ đây cũng không biết ý thức được mình đang ghen.
Hắn ghét người đàn ông khác đến gần cô, bởi cô là của hắn!
Nghĩ đến vừa rồi có lẽ Cận Hạo Nhiên cùng với cô cũng làm chuyện này, trong mắt Cố Thịnh ngọn lửa bùng nổ dữ dội, đây không phải là hôn nữa, mà là gặm cắn, mùi máu tanh trong nháy mắt ở trong miệng hai người lan tràn, hơi thở nóng rực, Cố Thịnh có một loại khoái cảm chiếm hữu mãnh liệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị hành động này làm cho sợ hãi.
Tả Tình Duyệt muốn chạy trốn lại trốn không thoát, cô trốn không thoát cuộc hôn nhân này giống như nhà tù giam cầm cô!
Cảm thấy bất lực, lòng chua xót, đau đớn. . .
Tất cả cảm xúc dồn nén bỗng dâng trào khiến Tả Tình Duyệt muốn gục ngã.
Nhắm mắt lại, nước mắt cô chảy xuống, cô nhớ lại trước đây từng hỏi Cận Hạo Nhiên.
‘ Nếu người anh yêu hận anh, anh sẽ làm thế nào? ’
Tiếp tục yêu hắn? Nhưng là càng yêu càng chịu nhiều tổn thương? Có nên thương yêu hắn nữa không?
Cô không biết mình chịu đựng được bao lâu nữa!
Cố Thịnh đột nhiên ngẩn ra, hắn vốn kịch liệt hôn cô lúc này dừng lại, thấy trên mặt Tả Tình Duyệt trên mặt đầy nước mắt khiến lòng hắn chợt đau nhói, không thể tiếp tục nữa, bị hắn hôn cô cảm thấy khó chịu như vậy? Đau khổ như vậy sao?
Trong lòng có chút khổ sở, tay hắn ôm cô đột nhiên buông ra, khiến Tả Tình Duyệt chưa kịp chuẩn bị ngã trên mặt đất.
"Đừng tỏ vẻ đáng thương như thế, trò chơi của chúng ta đến đây là kết thúc!" Cố Thịnh lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Tình Duyệt, cố ngăn không cho bản thân mình đi tới đỡ cô dậy, hắn tự nói với mình, trò chơi kết thúc, hắn vẫn chưa để tình cảm của bản thân đi lung tung.
Oanh một tiếng, đầu Tả Tình Duyệt trống rỗng, trò chơi kết thúc, cuối cùng đã kết thúc sao? Tại sao trong lòng cô lại mong nó không kết thúc, chẳng nhẽ cô đã trở nên quá tham lam hay sao?
Có suy nghĩ này, cô nén giận hít thở thật sâu, rồi Tả Tình Duyệt ngẩng lên nhìn sâu vào đôi mắt Cố Thịnh, trên mặt thể hiện sự kiên cường, khó khăn đứng lên, nở nụ cười rực rỡ nhìn Cố Thịnh. Sau đó xoay người, cô muốn về phòng mình. . .
Lúc cô xoay người rời khỏi cũng là khi nụ cười và sự kiên cường trên mặt biến mất thay vào đó chính là nước mắt, cô thương tiếc thời gian tốt đệp sao mà thật ngắn ngủi và đau khổ nhận lãnh một kết cục bi thương!
Cô rời đi, Cố Thịnh nhìn chằm chằm theo bóng lưng ấy, ánh mắt sắc bén như dao của hắn như muốn đâm thủng người Tả Tiifnh Duyệt, vừa rồi hành động của cô ta có ý gì? Muốn thị uy với hắn sao?
Người phụ nữ đáng chết!
Hắn không thích vẻ mặt vừa rồi của cô, đôi tay bỗng siết chặt, hắn sải bước đi theo. . .
Chương 99: Tuyên thệ chủ quyền Mở cửa, vào nhà, động tác làm liền một mạch, đóng cửa lại, Tả Tình Duyệt không có phát hiện khoảnh khắc cô đóng cửa đã đem một người đàn ông đang tức giận ngăn cách ở ngoài cửa, tựa vào trên cửa, cô cuối cùng vô lực mặc cho thân thể ngồi xuống đất.
Hôm nay tất cả đều để lại trong đầu cô một dấu ấn khó phai, cô an ủi mình, mặc dù ngày hôm nay kết thúc như vậy, nhưng cô cũng đã có một kí ức tốt đẹp để nhớ lại, không phải sao?
Hôm nay Cố Thịnh đối với cô muốn gì được đó, đối với cô dịu dàng che chở, cô cho là lòng mình sẽ tốt lên chút ít, nhưng vẫn không thể ngăn được nước mắt chảy ra, nức nở nghẹn ngào khóc ra thành tiếng.
Rầm rầm rầm!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên sau lưng Tình Duyệt, thân thể đột nhiên ngẩn ra, nhất thời đề phòng.
"Mở cửa!" Cố Thịnh khẽ nguyền rủa, nữ nhân đáng chết, động tác đóng cửa lại nhanh chóng như vậy ? Dùng sức gõ cửa phòng, hắn hối hận, nhớ lại nụ cười thoáng qua của cô trước khi rời đi, hắn cũng không định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy!
"A. . . . . ." Tả Tình Duyệt lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo một chút hoảng hốt, hắn muốn làm gì? Trong đầu hiện ra bộ dáng thô bạo của Cố Thịnh, trong lòng trầm xuống, lưu loát khóa cửa.
"[bad word]!" Cố Thịnh gõ hồi lâu cũng không có động tĩnh, mặt mày anh tuấn khó coi tới cực điểm, hành động của Tả Tình Duyệt không nghi ngờ gì đã tiến thêm một bước khiêu chiến quyền uy của hắn, tự ái đàn ông bị kích thích mãnh liệt, con ngươi sắc bén lạnh lại, rất tốt! Nữ nhân này coi lời nói của hắn như gió thoảng bên tai?
Nghĩ đến cái gì, Cố Thịnh ngưng gõ cửa, thân hình cao lớn đi vào gian phòng bên cạnh.
Tiếng gõ cửa dừng lại, Tả Tình Duyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây kế tiếp, trong lòng cô cả kinh, theo bản năng nghĩ tới ngoài cái cửa này, phòng của cô và Cố Thịnh còn có một cánh cửa thông nhau, hơn nữa, cánh cửa này chỉ có Cố Thịnh ở bên kia có thể khóa, hoàn toàn là tiện cho Cố Thịnh!
Từ tính tình của Cố Thịnh cũng đoán được, xem ra tối hôm nay hắn không vào được sẽ không bỏ qua, nhưng cô lại không muốn sẽ cùng hắn tiếp tục dây dưa.
Tả Tình Duyệt quét mắt nhìn căn phòng, ánh mắt rơi vào bàn trang điểm, nếu như đem nó dời qua, hy vọng có thể ngăn trở Cố Thịnh đi vào.
Nhưng dựa vào hơi sức của cô, còn chưa kịp di chuyển bàn trang điểm, pằng một tiếng, cửa được mở ra, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, nhìn về phía cửa, thấy khuôn mặt sát khí của Cố Thịnh đang tiến về phía mình, đôi mắt như chim ưng không chớp nhìn cô.
"Thế nào? Cô cứ như vậy không hoan nghênh tôi?" Cố Thịnh nhếch miệng, khiến cả người Tả Tình Duyệt muốn run rẩy, có một sự sợ hãi vô hình tràn ngập trong không khí.
Nữ nhân này muốn dùng bàn trang điểm chận cửa sao? Nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, thân thể mảnh mai như vậy, làm sao di chuyển nổi cái bàn trang điểm?
Tả Tình Duyệt theo bản năng lui về phía sau, ánh mắt lóe lên, hắn muốn làm gì?
"Đừng quên chúng ta là vợ chồng! Có người vợ nào không để cho chồng mình vào phòng hay sao?" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng tới Tả Tình Duyệt, hiện tại biết sợ sao? Mới vừa rồi người phụ nữ đối với hắn cười thị uy là ai nhỉ?
"Thịnh. . . . . ." Tả Tình Duyệt bị giường ngăn trở, thân thể ngã ngồi xuống giường, dáng vẻ quyến rũ khiến ánh mắt Cố Thịnh bỗng chốc khóa chặt, hắn cưới một báu vật! Nhìn cô gái thanh thuần này càng ngày càng có mị lực! Khó trách sẽ làm Cận Hạo Nhiên đối với cô si mê, hiện tại ánh mắt của Kiều Nam nhìn cô cũng không bình thường!
"Muốn cầu xin tôi? Không được trưng ra khuôn mặt khổ sở đó, tôi thích cô cười, cười lên!" giọng nói Cố Thịnh đột nhiên cất cao, tức giận như núi lửa bộc phát, nói với cô.
Tả Tình Duyệt nắm thật chặt mép giường, dáng vẻ Cố Thịnh giờ phút này quá quen mắt, cô gần như có thể dự liệu được chuyện kế tiếp. Cười? Cô cười được sao? Ở trước mặt một Cố Thịnh như vậy, cô cho dù muốn kiên cường cũng không có sức lực!
Chấp nhận mở to mắt, hắn muốn làm cái gì thì cứ làm đi!
Cô không ngăn cản được, không phải sao?
Hành động của cô không khác gì là thêm dầu vào lửa, khiến hắn không thể nhịn được nữa.
Cố Thịnh như con sư tử đang nổi giận, hung hăng đẩy cô ở trên giường, xé rách quần áo trên người cô, cả người đè lên cô, tách ra hai chân của cô, gạt quần lót, không có chút nào liền tiến vào lúc cô chưa chuẩn bị xong.
"Ah. . . . . ." Tả Tình Duyệt thống khổ kêu rên, lông mày nhíu chặt, người đàn ông ở trên người cô cố ý gia tăng sức lực mỗi lần ra vào, không ngừng công chiếm thân thể của cô.
"Nhớ, từ hôm nay trở đi, thân thể này là của mình tôi đấy! Nếu để cho tôi phát hiện có dấu vết người đàn ông nào khác, hậu quả cô nhất định không gánh nổi!" Cố Thịnh ở bên tai của cô bá đạo tuyên cáo quyền sở hữu, hô hấp nóng rực tựa hồ muốn làm phỏng Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, khóe miệng nâng lên chút châm chọc, thân thể của cô là của hắn, vậy thân thể của hắn là của ai?
Lisa, Tôn Tuệ San? Hay là những người đàn bà khác?
Giữa bọn họ chưa từng có ngang hàng!
Suốt đêm Cố Thịnh không biết bao nhiêu lần muốn Tả Tình Duyệt, Tả Tình Duyệt mỗi lần đều bất tỉnh, mỗi một lần tỉnh lại, còn chưa có mở mắt ra, lại đã cảm thấy có cái gì đó lại không ngừng ra vào trong thân thể mình, cô giống như là một nô lệ trên giường chính cống.
Tả Tình Duyệt lần cuối cùng tỉnh lại, ngoài trời đã sáng choang, còn chưa có mở mắt ra cũng cảm thấy cả người giống như là bị xe đè nát, đặc biệt là giữa hai chân đau nhức nhắc cô nhớ, tối hôm qua Cố Thịnh điên cuồng đến cỡ nào
Mở mắt ra, bên cạnh đã không có bóng dáng của Cố Thịnh, cô không biết hắn đi lúc nào, chỉ biết khoảng trống bên cạnh lạnh như băng.
"Muốn giống như một đôi vợ chồng bình thường, thì ra cũng khó như vậy!" Tả Tình Duyệt thở dài, tự giễu cười cười, những thứ này đều là cô cầu cũng không tới, nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ tăng thêm phiền não thôi!
Giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng chỉ nhẹ nhàng động, thân thể liền đau nhức không dứt, nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ, lúc này Cố Thịnh đã đi công ty rồi!
Cô cũng không cần đi làm bữa ăn sang cho hắn nữa, định nằm ở trên giường ngủ tiếp.
Cô ngủ một cái, ngủ thẳng tới tối, bụng phát ra một hồi kháng nghị, Tả Tình Duyệt khổ sở cười cười, xem ra cô vẫn bị cái đói làm cho tỉnh!
Miễn cưỡng rời giường, nhanh chóng rửa mặt, chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn lót bụng, sau đó sẽ làm bữa tối cho Cố Thịnh.
Nhưng khi cô đi vòng qua đại sảnh, vào phòng ăn, nhìn thấy trên bàn ăn đã bày đầy thức ăn, mà trên bàn ăn ngoài chồng của cô, Cố Thịnh, còn có chị họ của cô Tôn Tuệ San!
Cụp mắt xuống, Tả Tình Duyệt cưỡng bách mình không nhìn tới bọn họ, đi thẳng vào bếp, xem ra cô tối hôm nay không cần vì Cố Thịnh chuẩn bị bữa tối rồi, cô nghĩ mình lấy một chút thức ăn đơn giản, trở về phòng tiếp tục ngủ, có lẽ tối hôm nay, cô sẽ được yên tĩnh.
Nấu một tô mì, định ở trong bếp ăn, mùi vị bình thường vẫn thích ăn, hôm nay ăn vào trong miệng không có một chút hương vị.
"Nhất định bỏ ít gia vị rồi!" Tả Tình Duyệt bỏ thêm muối, thêm hột tiêu, cưỡng bách mình nở nụ cười.